Lúc tôi tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã là hừng sáng rồi, tôi vội vàng đứng dậy, chỉ thấy Dương Thần cùng ông nội cậu ta đều ngồi ở trên ghế, thấy tôi tỉnh lại, Dương Thần bận bịu chạy tới, hỏi han tôi cảm thấy như thế nào.

Cảm thấy như thế nào? Tôi nhảy xuống giường, thử cảm giác một chút, tựa hồ cũng không tệ lắm, tinh thần khôi phục không ít, trên người cũng có khí lực, nhìn lại Dương Thần, cũng không có dáng vẻ như vừa xảy ra chuyện, rất hiển nhiên, khoảng thời gian tôi hôn mê này, cậu ta đã biết chuyện sau đó.

Tôi bỗng nhiên rất là cảm khái, giằng co một đêm này, cuối cùng không uổng phí khí lực, giữ được Thiên Thư Lỗ Ban, kính bạc Thiệu Bồi Nhất tìm cũng đoạt về được rồi, nhưng mà Dương lão tiên sinh vẫn hai chân tàn tật, sợ rằng từ đây về sau cũng không cách nào đứng lên được nữa.

Dương lão tiên sinh nhàn nhạt nói:

- Cổ nhân đạo, họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục, tô mặc dù mất đi hai chân, cậu cũng không cần suy nghĩ nhiều, nếu không phải như vậy, sợ rằng hôm nay không những Thiên Thư Lỗ Ban không giữ nổi, ngay cả hai nhà chúng ta, cũng chưa chắc có thể giữ được mạng, cái người gọi là Y Thắng đó, lai lịch không nhỏ, thế lực sau lưng cậu ta sợ là không phải chuyện đùa, tối hôm qua nếu như thêm mấy người nữa tới, chúng ta căn bản chống cự không được.

Dương Thần phẫn nộ nói:

- Ông nội, ông chớ nói như vậy, sau này con nhất định phải dốc sức học tập, chữa khỏi chân cho ông.

Tô nghĩ chút rồi nói:

- Thật ra thì tên Y Thắng đó nói, xâm nhập vào chân ông đều là chút Tán Hồn Lệ Phách, chỉ cần có thể đồng thời khu trừ, là có thể có cứu, Hàn gia chúng tôi có Khu Hồn châm tổ truyền, nếu ông yên tâm lời tôi nói, không bằng để cho tôi thử một chút? Có lẽ sẽ có công hiệu.

Dương lão tiên sinh thở dài nói:

- Ý tốt của cậu tôi biết, nhưng thật không cần, tôi đã sớm đem những thứ Tán Hồn Lệ Phách kia đặt ở dưới chân, nếu không, bây giờ đâu còn có thể cùng cậu nói chuyện như vậy, sợ rằng đang chờ chết rồi.

Tôi không khỏi kinh ngạc:

- Ông đã sớm đem những thứ Tán Hồn Lệ Phách kia đè ở dưới chân? Như vậy há chẳng phải là tốt hơn khu trừ sao?

Dương Thần cũng khuyên:

- Đúng vậy, ông nội, ông cũng không cần quá để ý cái thiên mệnh gì đó a, cái báo ứng gì a, nếu như nói chân ông thật không trị được, nói là báo ứng còn có thể hiểu, nhưng bây giờ có cơ hội cứu chữa, ông tại sao lại không đồng ý chứ ?

Dương lão tiên sinh thở dài nói:

- Ai... Đứa nhỏ ngốc, con không hiểu, người Dương gia chúng ta, tu tập Thiên Thư Lỗ Ban, mặc dù không có đoạn tử tuyệt tôn, vậy cũng phải thiếu một điều, tổ tông truyền xuống một quy củ, chính là cắt đi một ngón tay, mới có thể tu tập Thiên Thư Lỗ Ban, nhưng ông năm đó vi phạm quy củ này, cho nên mới tạo thành hết thảy hậu quả ngày hôm nay. Bây giờ ông buông bỏ cặp chân này, cũng chẳng qua là trả món nợ năm đó, các con không nên nói nữa, hơn nữa, vì để chế trụ những thứ Tán Hồn Lệ Phách kia, ông đã phong ấn đan điền kinh mạch, những thứ Tán Hồn Lệ Phách Kia không cách nào dọc theo kinh mạch được, bất quá, sau này ông cũng không thể dùng pháp thuật trong Thiên Thư Lỗ Ban nữa...

Ông ấy thốt ra lời này, tôi cùng Dương Thần đồng thời kinh hãi, không thể dùng pháp thuật Thiên Thư Lỗ Ban, chẳng lẽ pháp lực mất hết?

- Ông nội, ông tại sao phải như vậy, tự phong ấn đan điền kinh mạch, sau này chẳng phải là như phế nhân a…

Dương Thần nắm chặt hai quả đấm, lớn tiếng kêu lên, trong mắt đều là căm hận cùng không cam lòng.

Nhưng trong mắt Dương lão tiên sinh vẫn rất điềm đạm, cười nói:

- Đứa nhỏ ngốc, trong Thiên Thư Lỗ Ban, chỉ có pháp thuật trong Vô Tự Thiên Thư kia mới cần đan điền kinh mạch và hơi thở phối hợp, còn xây thuật, cùng những thứ cơ quan thuật tinh xảo kia, cùng với tiểu pháp thuật và thợ mộc có liên quan, lại không bị ảnh hưởng.

- Nhưng mà, không thể dùng những thứ pháp thuật kia, sau này lỡ như có người khi dễ chúng ta thì làm thế nào?

- Dương gia chúng ta có con, truyền thừa Thiên Thư Lỗ Ban, thiên hạ người nào dám khi dễ chúng ta?

- Ông nội, ông nguyện ý đem Thiên Thư Lỗ Ban chân chính truyền cho con rồi?

Dương Thần rất là cao hứng, mà Dương lão tiên sinh cũng mặt đầy hiền hòa nhìn cậu ta, nói:

- Không sai, từ giờ trở đi, con chính là đời truyền nhân Thiên Thư Lỗ Ban kế tiếp của Dương gia.

...

Sắc trời dần sáng, thôn nhỏ ngủ say cả đêm rốt cuộc tỉnh lại, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua song cửa, rọi lên người, ấm áp, tôi biết, hôm nay là một ngày tốt lành.

Hai người trong sân, chẳng biết từ lúc nào đã không còn ở đây, tôi tò mò hỏi, Dương Thần cười nói, lúc gà gáy, hai người kia liền tự động ngừng lại, pháp thuật cũng phá, ngã xuống đất hô hô ngủ, cậu ta đã sớm cho người đưa họ về nhà, liền nói là mộng du, lại không có ai hoài nghi.

Hết thảy các thứ này, tựa hồ đã lắng xuống, trai chủ Phúc Duyên Trai nói quả nhiên không sai, lần này, nếu như chúng tôi không kịp thời chạy về, sợ rằng thật phải có một trận tai ương đổ máu. Mà bây giờ, Dương Thần đã được ông nội cho phép, sắp trở thành truyền nhân Thiên Thư Lỗ Ban tiếp theo, tôi cũng vui mừng thay cậu ta.

Nhưng mà, Dương Thần lại nói cậu ta sẽ không cùng tôi trở về trường học.

Tôi rất là kinh ngạc, truyền nhân Lỗ Ban, cũng phải đi học a.

Dương Thần bày tỏ, đi học, chẳng qua là ông nội cậu tìm cho cậu ta một con đường khác, mà bây giờ cậu đã trở thành truyền nhân của Thiên Thư Lỗ Ban, từ đây nhất định phải làm một người có tay nghề, chuyện đi học, hẳn đã không liên quan tới cậu ta nữa.

Tôi hết ý kiến, hỏi cậu, cái học phí kia, há chẳng phải là phải nộp, còn có đồ của cậu ta ở trong trường học, vài bằng hữu nào đó, còn có thủ tục nghỉ học gì đó, chẳng lẽ cũng không đi thông báo một chút sao?

Dương Thần cười, cậu ta nói, học phí dù sao cũng không có khả năng đóng, thủ tục nghỉ học cái gì, đều là mây trôi. Hơn nữa không đi học, những bài thi kia tự nhiên cũng không có dùng, mấy bộ quần áo, đưa cho chúng tôi, mà nhắc tới bạn, Dương Thần vỗ bả vai tôi một cái nói:

- Bằng hữu duy nhất của tôi ở đây, tôi phải đi từ biệt ai?

Tôi có chút cảm khái, vỗ một cái vào cánh tay cậu ta, không nói gì, nếu là bạn, tôi tôn trọng lựa chọn của cậu ấy.

Điều khiến tôi cảm thấy buồn cười là, ông nội Dương Thần, cũng đúng là quá thờ ơ, cũng không giống tất cả ông lão cổ hủ khác, không phải muốn đứa trẻ này có bằng tốt nghiệp, ông nói, văn bằng này là cái thứ gì chứ, đều là thứ vô nghĩa, muốn có bản lãnh lăn lộn ở trên thế giới này, phải dựa vào bản lãnh thật sự, tuyệt không phải một mảnh giấy phiến như vậy.

Trưa hôm nay, tôi hoàn toàn bình phục, liền muốn từ giả bọn họ, trở lại trường học, mà Dương Thần lại kêu tôi không nên gấp gáp, cậu ta nói, có lễ vật muốn đưa cho tôi, nói xong, liền chạy vào trong phòng.

Tôi không khỏi buồn bực, thần thần bí bí, cậu ta sẽ đưa cho tôi cái gì chứ ?

Một lát sau, Dương Thần chạy ra, kín đáo đưa cho tôi một phong thư, cười nói, trong này chính là lễ vật tôi và ông nội đưa cho cậu, nhưng mà ông nội nói, cậu bây giờ không nên xem, phải chờ sau khi cậu trở lại trường học, mới có thể mở ra xem.

Tôi thấy cậu ta nói vừa trịnh trọng lại vừa thần bí, trong lòng hồ nghi, nhưng cũng chỉ có thể đáp ứng.

Vì vậy, tôi phải chuẩn bị từ giả, Dương lão tiên sinh hai chân bất tiện, không thể ra tiễn tôi, vì vậy Dương Thần đi cùng với tôi, chậm rãi đi ra khỏi thôn nhỏ.

Đứng ở đầu thôn đợi một hồi, xe đò đã tới rồi, tôi một mình lên xe, Dương Thần ở phía sau vẫy vẫy tay về phía tôi, khóe mắt tôi không khỏi có chút ướt át, nhìn tôi như vậy, còn mang mặt thiếu niên đầy ngây thơ, trong lòng thầm nghĩ, một ngày nào đó, cậu ta sẽ trưởng thành để hợp tư cách của truyền nhân Lỗ Ban, khi thời điểm trong thiên địa xuất hiện nguy nan, nói không chừng có một ngày, tôi vẫn sẽ gặp lại cậu ta, cùng những thứ pháp thuật huyền ảo thần kỳ kia, còn có thanh trảm tiên phi đao vô địch kia.

Một đường bôn ba, tôi rốt cuộc lại trở về trường học, không màng nghỉ ngơi, lập tức đi ngay tìm Thiệu Bồi Nhất cùng Nam Cung Phi Yến, bất quá không khéo, hôm nay là đại lễ Nam Cung Phi Yến nghỉ ngơi, không ở trường học, nhưng Thiệu Bồi Nhất lại sẽ ở trong nhà trọ, vừa thấy tôi trở lại, nhất thời vừa mừng vừa sợ, vội hỏi tôi tình huống chuyến đi này như thế nào, còn nữa, Dương Thần tại sao không cùng tôi trở lại?

Tôi trong lòng đắc ý, nhưng hướng cậu ta cố ý thở dài, yên lặng lắc đầu, Thiệu Bồi Nhất lo lắng, một mực truy hỏi tôi rốt cuộc như thế nào, tôi lúc này mới miễn cưỡng, chậm rãi đưa tay ra, sau đó đối với cậu ta toét miệng cười một tiếng, móc ra chiếc kính bạc kia.

Thiệu Bồi Nhất đột nhiên thấy kính bạc, con ngươi cũng sắp trừng ra ngoài, mừng rỡ liền đoạt mất, cầm trong tay nhìn kỹ càng một hồi.

Tôi cũng không để ý cậu ta, để túi đeo lưng xuống dưới, liền đợi không kịp rút ra lá thư này, tôi phải tuân thủ ước định, nói là tới trường học mới nhìn, vậy thì tới trường học mới nhìn.

Không ngờ, sau khi tôi mở phong thư ra, mở đầu chỉ viết một câu nói.

"Tai kiếp Dương gia, may mắn nhờ Thanh Thiên tương trợ, không có cách nào báo đáp, lấy ba thần chú này, quyền tác đáp ơn.”

Tôi vỗ đùi, vạn vạn không nghĩ tới, Dương lão tiên sinh lại đem ba loại thần chú trong Thiên Thư Lỗ Ban đưa tặng, nhớ tới ba thần chú kia thật sự hiệu quả, đích xác là đối với tôi trợ giúp khá lớn, nhưng mà tôi do dự một chút, mặc dù là bọn họ thành tâm báo đáp, nhưng mà, không phải nói học Thiên Thư Lỗ Ban thì phải làm thợ mộc, thợ xây gì đó, nếu không thì đoạn tử tuyệt tôn sao?

Tôi trong lòng suy nghĩ, tiếp tục nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới viết

"Nói đến đoạn tử tuyệt tôn, chẳng qua là có chút trở ngại khi tu tập Vô Tự Thiên Thư, ba thần chú này không sao cả.”

Ha ha, bọn họ thật đúng là nghĩ tới trước thay tôi, nếu nói như vậy, vậy tôi liền có thể yên tâm học rồi.

Tôi có chút hưng phấn, chỉ thấy phía dưới phong thư, viết ba đoạn thần chú, theo thứ tự là tịnh người nguyền rủa, tịnh tâm chú, kim quang nguyền rủa.

Ở phía sau ba đoạn thần chú này, còn có một trang thư, tôi tò mò lật qua, đập ngay vào mắt, lại là một hàng chữ.

Mà khi tôi nhìn đến hàng chữ sau này, cả người nhất thời giật mình một chút, thiếu chút nhảy cỡn lên.

“Một năm trước, người sắp xếp ra chuyến đi này của cậu, chính là ông nội cậu muốn cậu tìm kiếm âm dương sư Tư Đồ Vẫn, ông ta bây giờ đang ở trong thành phố Bình Sơn, cậu muốn tìm ông ấy, có thể đến phía Nam thành phố Thiên Kiều Hạ hỏi thăm tìm…”

 

0.29344 sec| 2432.297 kb